Thông rừng toả khói nhẹ nhàng bay
Đỉnh núi Tùng Linh vững tháng ngày
Dõi cánh hoa vờn tươi nụ đẹp
Trông cành nhuỵ múa ngát hương say
Ngồi nghe suối chảy lời thơ trỗi
Đứng ngắm mây trôi nhạc khúc bày
Cảnh sắc quê nhà luôn vẫy gọi
Khi nào có dịp lại về ngay..
👤 Bút danh: Núi Không Tiền
📧 Email: trantien1961@gmail.com
Bài thơ “Nhớ” là một khúc tâm tình mượt mà, sâu lắng thể hiện nỗi nhớ quê nhà qua những hình ảnh thiên nhiên đầy thi vị và tình cảm thiết tha. Dưới đây là phân tích chi tiết:
1. Thể thơ
Bài thơ được viết theo thể thơ thất ngôn bát cú Đường luật, gồm 8 câu, mỗi câu 7 chữ, tuân thủ luật bằng-trắc và niêm luật chặt chẽ, tạo nên nhịp điệu trang trọng, cổ kính.
2. Phân tích nội dung
Hai câu đề:
Thông rừng toả khói nhẹ nhàng bay
Đỉnh núi Tùng Linh vững tháng ngày
-
Gợi mở bằng một bức tranh thiên nhiên huyền ảo: rừng thông bốc khói (có thể là sương hay sương khói bếp), tạo cảm giác nhẹ nhàng, yên bình.
-
Đỉnh núi Tùng Linh là hình ảnh biểu tượng cho sự kiên định, trường tồn, gợi cảm giác gắn bó, bền vững với quê hương.
Hai câu thực:
Dõi cánh hoa vờn tươi nụ đẹp
Trông cành nhuỵ múa ngát hương say
-
Mô tả sự sống động và tinh tế của thiên nhiên: hoa bay, cánh vờn, nhụy múa là những động từ thể hiện một không gian tràn đầy sinh khí và thơ mộng.
-
Thiên nhiên ở đây không chỉ được nhìn mà còn được cảm — “ngát hương say” là một sự cảm nhận bằng tất cả giác quan.
Hai câu luận:
Ngồi nghe suối chảy lời thơ trỗi
Đứng ngắm mây trôi nhạc khúc bày
-
Tác giả hóa thân vào thiên nhiên: dòng suối như biết “trỗi thơ”, mây trôi như “bày nhạc khúc”.
-
Thiên nhiên không còn vô tri mà trở nên hữu tình, như bạn tri âm tri kỷ.
Hai câu kết:
Cảnh sắc quê nhà luôn vẫy gọi
Khi nào có dịp lại về ngay..
-
Đây là lời kết mở, khẳng định tình cảm tha thiết, luôn hướng về quê hương.
-
Dù đi đâu, lòng vẫn luôn đau đáu một ngày được trở lại, “về ngay” khi có dịp.
3. Nghệ thuật
-
Ngôn từ trong sáng, mộc mạc mà gợi cảm.
-
Nhân hóa và ẩn dụ được sử dụng tài tình.
-
Gợi lên một trạng thái tâm hồn sâu sắc, mang đậm chất trữ tình cổ điển.
4. Chủ đề và cảm xúc
Bài thơ là một khúc nhớ quê da diết, nơi mà thiên nhiên không chỉ đẹp mà còn đầy ký ức và tâm hồn. Đó không chỉ là nỗi nhớ phong cảnh mà là nỗi nhớ bản ngã, nguồn cội, một loại tình cảm thiêng liêng của con người.